Con phố kỉ niệm một chiều mưa vô tình lại để những nỗi
buồn không tên đến khi nào không hay.
Dưới cơn mưa, ta và nỗi nhớ vẫn cứ chờ
Thoáng cơn gió lặng thinh mang không khí vương buồn của
những ngày mưa, từng giọt nước trắng xoá bên khung cửa sổ như đang hoà quyện với
tiếng đàn buồn trong một buổi chiều. Mưa! Cơn mưa đến thật bất chợt. Mới hôm
nào trời ngập tràn sắc xanh mơ mộng cho những điều dự định phía trước vậy mà giờ
đây tiếng rả rích của từng giọt mưa đọng lại như làm lòng người thêm chất chứa
những nỗi niềm.
Một sớm tinh mơ thức dậy, khung cửa sổ với sắc vàng nhẹ
hoà quyện với trời xanh của bao ngày dường như không còn ghé thăm như mọi ngày.
Màu trắng xoá cứ rơi đều đều phía trước báo hiệu cho những rung cảm từ bên
trong mà không phải khi nào mới có thể cảm nhận những lúc thế này. Mưa! Cơn mưa giữa tháng 5 lạnh lùng kia đến thật rồi, mưa mang sầu cho nhân thế hay mưa lại
đưa những kỉ niệm xưa ùa về... Mưa cũng không cho ai biết câu trả lời, mưa vẫn
cứ rơi từng giọt đều đều. Và rồi, khi ta chợt thức giấc và nhìn thật im lặng,
ta chợt nhận ra rằng ở đâu đó tình yêu nơi nao trong góc tâm hồn ta cũng đã bay
đi theo những cơn mưa phùn ấy.
Cái nắng chiều vương nhẹ trên lá sao ngắn ngủi quá
chưa kịp biết được bước đi thời gian là nhanh hay chậm để rồi phải khóc buồn những
giọt lệ trên mi vì cơn mưa. Mưa! Con phố kỉ niệm một chiều mưa vô tình lại để
những nỗi buồn không tên đến khi nào không hay. Vang đâu đó là những khúc ca
xưa ngân lên nhưng thật nhẹ và nhỏ như chìm dần vào những tiếng mưa rơi nặng hạt
hay một góc phố nào đó, cũng dưới cơn mưa chiều bao câu hẹn thề trao thật ân ái
và để rồi bây giờ mưa lại xoá đi tất cả chỉ trừ có kỉ niệm hay những điều gì đó
nhói lòng bên trong... Hay xa xăm hơn là bóng ai đó đang khuất dần trước khi buổi
chiều tối dần dưới mưa, mưa ướt át rơi dài trên khuôn mặt đủ làm ta phân vân
không biết rằng giọt lệ hay giọt mưa đang lăn dài và lăn dài. Mưa! Mưa có đang
hờn giận hay trách thầm ai không...
"Tôi thích đi dưới mưa, để không ai có thể thấy
tôi đang khóc..." - Charlie Chaplin.
"I always like walking in the rain, so no one can see me crying.." - Charlie Chaplin.
"I always like walking in the rain, so no one can see me crying.." - Charlie Chaplin.
Ngày buồn dần trôi theo từng cánh chim về phía chân trời
xa. Mưa vẫn cứ rơi dưới từng đám mây xám trông thật vô hồn. Dõi mắt nhìn theo
cánh chim kia ta lại tự hướng mình cũng về một nơi xa xăm nào đó rất vô định.
Phải chăng ở nơi nào đó, ngày mưa cũng đến và gieo cho ai đó những bâng khuâng,
xao xuyến dù là chút ít trong tâm hồn của chàng trai 24 tuổi.
Tựa cửa sổ, ta thơ thẩn và đâu đó trong ta xen lẫn tiếng
tí tách là những hoài niệm về kí ức ngày xưa. Vẫn còn đây, còn nguyên vẹn một
ngày mưa khi ta trông ngóng và chờ đợi để mang lại một điều gì đó thật nhỏ bé
nhưng với thật ý nghĩa cho một người, và vẫn như mọi khi ta lại... không thể
nói thành lời. Ta âm thầm mong, âm thầm nhớ nhung như cách mà ta đã chọn, như lần
đầu ta ngại ngùng nhớ và yêu tự thuở nào. Mưa lại rơi, nắng cũng phai dần. Và
cũng sự lặng thầm ấy, dù em đã ra đi rồi lại quay về để cho ta một cơ hội nữa,
ta vẫn như giọt mưa kia cứ rơi xuống, rơi thật đều và nhiều mà không biết đến
điểm dừng - không thể cất tiếng lòng dù rằng luôn chất chứa những cảm xúc đặc
biệt mà chỉ có ta nhận thấy được. Một khoảng lặng buồn cho riêng ta chiều
mưa...
Dường như cơn mưa đến với tiếng mưa là đủ để khoả lấp
đi sự im lặng một góc phòng khi buổi chiều tối dần. Không âm thanh nào khiến
lòng ta nhiều cảm xúc hơn lúc này, và cũng chỉ có thế thôi. Nhưng với ta dường
như cơn mưa là chưa đủ để vơi đi sự khắc khoải mà bấy lâu ta chờ đợi. Kí ức về
một chiều mưa ư? Không! Ta không biết điều đó gọi là gì khi bất chợt cũng một
chiều mưa tầm tã ta nhận được một niềm vui nhỏ bé khi cầm điện thoại lên, hay
đâu đó là những xúc cảm cũng rất bất ngờ và khó tả trong những tiếng mưa đêm,
ta lại được nghe giọng nói lần đầu tiên của ai đó... Đó là những kỉ niệm hay là kí ức
trong ta? Bỗng dưng dưới cơn mưa lòng ta lại vấn vương và thật vô định và khó
hiểu bởi những điều như thế. Song cơn mưa cũng làm cho ta như thức tỉnh và chợt
nhận ra rằng giờ đây kí ức cũng chỉ là kí ức thôi, và ta lại trở về với sự im lặng
bên trong bản thân mình mặc cho mưa cứ rơi. Lặng im trong tâm hồn để cảm nhận
được cảm xúc của cơn mưa hay im lặng để chờ đợi một điều gì đó chăng? Ta vẫn chờ
một cơn gió đến thủ thỉ bên ta để ta biết rằng ai kia vẫn cần và chờ ta như ta
đang chờ, ta vẫn cần những cơn mưa đến bất chợt và mang cho ta những niềm vui bất
ngờ hay đơn thuần là những tâm trạng vu vơ để ta biết bản thân mình tồn tại và
cũng để nỗi nhớ trong ta nguôi ngoai đi...
Và dưới cơn mưa, ta và nỗi nhớ vẫn
cứ chờ...
"Sao ta vẫn còn ôm ấp mãi cuộc
tình đã ra đi
Sao mưa vẫn còn rơi giăng mắc lối
ta về
Dù là đắng cay ta vẫn yêu người ấy
Ta vẫn đợi vẫn chờ... "
***
No comments:
Post a Comment