Tớ có đúng hay không, khi cứ mãi đổ lỗi là vì mình là Xử Nữ... Vì là Xử Nữ nên tớ đa nghi, tớ sợ hãi những sự mạo hiểm trong tình cảm, và cũng sợ bị lừa dối... Vì là Xử Nữ, nên tớ khó nói thành lời hay chủ động quan tâm tới cậu...
Nhưng cậu có biết điều này không? Tớ thích cậu, rất nhiều
"Nỗi buồn đáng sợ không phải bởi nó to lớn hay hung hãn mà bởi vì nó khiến cho con người ta không thể mở cửa chính căn phòng của mình, ngay cả khi đang cầm chìa khóa..."
Con phố kỉ niệm một chiều mưa vô tình lại để những nỗi
buồn không tên đến khi nào không hay.
Dưới
cơn mưa, ta và nỗi nhớ vẫn cứ chờ
Thoáng cơn gió lặng thinh mang không khí vương buồn của
những ngày mưa, từng giọt nước trắng xoá bên khung cửa sổ như đang hoà quyện với
tiếng đàn buồn trong một buổi chiều. Mưa! Cơn mưa đến thật bất chợt. Mới hôm
nào trời ngập tràn sắc xanh mơ mộng cho những điều dự định phía trước vậy mà giờ
đây tiếng rả rích của từng giọt mưa đọng lại như làm lòng người thêm chất chứa
những nỗi niềm.
Một sớm tinh mơ thức dậy, khung cửa sổ với sắc vàng nhẹ
hoà quyện với trời xanh của bao ngày dường như không còn ghé thăm như mọi ngày.
Màu trắng xoá cứ rơi đều đều phía trước báo hiệu cho những rung cảm từ bên
trong mà không phải khi nào mới có thể cảm nhận những lúc thế này. Mưa! Cơn mưa giữa tháng 5 lạnh lùng kia đến thật rồi, mưa mang sầu cho nhân thế hay mưa lại
đưa những kỉ niệm xưa ùa về... Mưa cũng không cho ai biết câu trả lời, mưa vẫn
cứ rơi từng giọt đều đều. Và rồi, khi ta chợt thức giấc và nhìn thật im lặng,
ta chợt nhận ra rằng ở đâu đó tình yêu nơi nao trong góc tâm hồn ta cũng đã bay
đi theo những cơn mưa phùn ấy.
Cái nắng chiều vương nhẹ trên lá sao ngắn ngủi quá
chưa kịp biết được bước đi thời gian là nhanh hay chậm để rồi phải khóc buồn những
giọt lệ trên mi vì cơn mưa. Mưa! Con phố kỉ niệm một chiều mưa vô tình lại để
những nỗi buồn không tên đến khi nào không hay. Vang đâu đó là những khúc ca
xưa ngân lên nhưng thật nhẹ và nhỏ như chìm dần vào những tiếng mưa rơi nặng hạt
hay một góc phố nào đó, cũng dưới cơn mưa chiều bao câu hẹn thề trao thật ân ái
và để rồi bây giờ mưa lại xoá đi tất cả chỉ trừ có kỉ niệm hay những điều gì đó
nhói lòng bên trong... Hay xa xăm hơn là bóng ai đó đang khuất dần trước khi buổi
chiều tối dần dưới mưa, mưa ướt át rơi dài trên khuôn mặt đủ làm ta phân vân
không biết rằng giọt lệ hay giọt mưa đang lăn dài và lăn dài. Mưa! Mưa có đang
hờn giận hay trách thầm ai không...
"Tôi thích đi dưới mưa, để không ai có thể thấy
tôi đang khóc..." - Charlie Chaplin. "I always like walking in the rain, so no one can see me crying.." - Charlie Chaplin.
Ngày buồn dần trôi theo từng cánh chim về phía chân trời
xa. Mưa vẫn cứ rơi dưới từng đám mây xám trông thật vô hồn. Dõi mắt nhìn theo
cánh chim kia ta lại tự hướng mình cũng về một nơi xa xăm nào đó rất vô định.
Phải chăng ở nơi nào đó, ngày mưa cũng đến và gieo cho ai đó những bâng khuâng,
xao xuyến dù là chút ít trong tâm hồn của chàng trai 24 tuổi.
Tựa cửa sổ, ta thơ thẩn và đâu đó trong ta xen lẫn tiếng
tí tách là những hoài niệm về kí ức ngày xưa. Vẫn còn đây, còn nguyên vẹn một
ngày mưa khi ta trông ngóng và chờ đợi để mang lại một điều gì đó thật nhỏ bé
nhưng với thật ý nghĩa cho một người, và vẫn như mọi khi ta lại... không thể
nói thành lời. Ta âm thầm mong, âm thầm nhớ nhung như cách mà ta đã chọn, như lần
đầu ta ngại ngùng nhớ và yêu tự thuở nào. Mưa lại rơi, nắng cũng phai dần. Và
cũng sự lặng thầm ấy, dù em đã ra đi rồi lại quay về để cho ta một cơ hội nữa,
ta vẫn như giọt mưa kia cứ rơi xuống, rơi thật đều và nhiều mà không biết đến
điểm dừng - không thể cất tiếng lòng dù rằng luôn chất chứa những cảm xúc đặc
biệt mà chỉ có ta nhận thấy được. Một khoảng lặng buồn cho riêng ta chiều
mưa...
Dường như cơn mưa đến với tiếng mưa là đủ để khoả lấp
đi sự im lặng một góc phòng khi buổi chiều tối dần. Không âm thanh nào khiến
lòng ta nhiều cảm xúc hơn lúc này, và cũng chỉ có thế thôi. Nhưng với ta dường
như cơn mưa là chưa đủ để vơi đi sự khắc khoải mà bấy lâu ta chờ đợi. Kí ức về
một chiều mưa ư? Không! Ta không biết điều đó gọi là gì khi bất chợt cũng một
chiều mưa tầm tã ta nhận được một niềm vui nhỏ bé khi cầm điện thoại lên, hay
đâu đó là những xúc cảm cũng rất bất ngờ và khó tả trong những tiếng mưa đêm,
ta lại được nghe giọng nói lần đầu tiên của ai đó... Đó là những kỉ niệm hay là kí ức
trong ta? Bỗng dưng dưới cơn mưa lòng ta lại vấn vương và thật vô định và khó
hiểu bởi những điều như thế. Song cơn mưa cũng làm cho ta như thức tỉnh và chợt
nhận ra rằng giờ đây kí ức cũng chỉ là kí ức thôi, và ta lại trở về với sự im lặng
bên trong bản thân mình mặc cho mưa cứ rơi. Lặng im trong tâm hồn để cảm nhận
được cảm xúc của cơn mưa hay im lặng để chờ đợi một điều gì đó chăng? Ta vẫn chờ
một cơn gió đến thủ thỉ bên ta để ta biết rằng ai kia vẫn cần và chờ ta như ta
đang chờ, ta vẫn cần những cơn mưa đến bất chợt và mang cho ta những niềm vui bất
ngờ hay đơn thuần là những tâm trạng vu vơ để ta biết bản thân mình tồn tại và
cũng để nỗi nhớ trong ta nguôi ngoai đi...
Có một chiếc lá nhỏ bé, trên một cành cây nhỏ. Ngày qua ngày nó vẫn sống bình yên trong cái cuộc sống vốn dĩ đã quá buồn tẻ của nó. Nó chỉ có một mình, cô đơn.........Rồi có một ngày có những chú chim đến bên múa hát vàkể chuyện cho nó nghe, làm bạn với nó. nó cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa, nó hạnh phúc lắm. Nó biết rằng nó không còn cô độc nữa, nó luôn thức dậy thật sớm vào mỗi buổi sớm mai, đón những tia nắng ấm và thả mình đu đưa theo làn gió, nhè nhẹ, nhè nhẹ. nó cảm thấy yêu cuộc sống này hơn. cứ như vậy, như vậy........ Rồi tới một ngày, trời đổ mưa to, giông bão kéo tới. những chú chim tan tác đi tìm nơi trú ngụ. những cơn gió nhẹ và những tia nắng sớm cũng lẩn trốn nơi nào. Một mình nó, một chiếc lá bé nhỏ, một mình nó cô độc và trơ trọi trên cành. Sau cơn mưa, nó đã kiệt sức, trông nó thật già nua và tàn úa. nó rũ người ra bởi lẽ nó đã quá mệt. nó không thể nào đứng dậy được nữa. Nó chuyển sang màu vàng. đôi tay nó không còn bám chắc lấy cành như trước nữa. Nó chỉ là đang cố níu lại bỡi những ngón tay mỏng manh yếu đuối. nó lịm dần đi, thả hồn trong khoảng không yên tĩnh. trong lúc chút ký ức trôi về quá khứ. Sao nó không còn thấy những chú chim đến để tiễn biệt nó nữa vậy? Sao không có tia nắng nào gõ cửa đánh thức nó dậy? Sao không có cơn gió nào mang hồn nó đi xa. Cho nó được thấy bầu trời rộng lớn????? Tại sao lại nỡ bỏ rơi nó. Câu hỏi ấy liệu gió....... biết chăng?..
Đừng buồn bạn nhé… Khi bạn gặp một ai
đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa với bạn và đặt trọn tình yêu vào đó nhưng
cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng được đáp lại. Khi bạn ngồi
trong một góc tối với nỗi cô đơn giày vò với suy nghĩ mình là kẻ cô độc nhất thế
gian. Khi một mình đi giữa trời mưa, bạn bỗng lạnh tê người với nỗi buồn giăng
kín trong lòng. Khi mỗi lần bạn đi qua nơi quen thuộc, lại bất giác nhớ về một
vài kỉ niệm xa xăm rồi đành ngậm ngùi bước tiếp. Khi bạn ngã thật đau và chợt
nhận ra chẳng có ai bên cạnh đỡ mình dậy cả.... Khi mỗi lúc nhớ về một ai đó,
điều duy nhất bạn có thể làm là bật một bản nhạc buồn quen thuộc.. Khi một ai
đó đã ra đi và bạn biết rằng chẳng bao giờ có thể gặp lại người đó nữa.. Khi bạn
mải chạy theo một người trong khi người đó lại mải chạy theo một bóng hình
khác.. Đừng buồn nhé bạn… Bởi tình yêu. Đơn giản là sự cho đi mà không cần nhận
lại… Bởi yêu thương là vô điều kiện. Bởi khi một cánh cửa này đóng lại là cơ hội
cho một cánh cửa khác mở ra. Bởi chỉ cần người ta hạnh phúc thôi là bạn cũng thấy
hạnh phúc biết dường nào rồi. Đừng khóc nhé bạn… Hãy mỉm cười với một trái tim
mạnh mẽ để đủ sức làm một bờ vai cho ai đó dựa vào. Đừng bao giờ nói tạm biệt
khi bạn vẫn còn muốn thử. Đừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được..
Đừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ.. Hãy cảm ơn ai đó
bỏ rơi bạn để bạn biết rằng không có gì là mãi mãi. Hãy cảm ơn ai đó đã làm bạn
tổn thương để bạn biết cách đứng dậy và mạnh mẽ hơn. Hãy cảm ơn ai đó đã lừa dối
bạn để bạn biết rằng không phải thứ gì cho đi thật lòng cũng sẽ nhận lại một
cách thật lòng. Khi yêu một người không nhất thiết phải có được người đó, nhưng
khi đã có được một người thì hãy biết trân trọng điều đó. Cuộc đời mỗi con người
như một chuyến tàu, trong chuyến tàu của cuộc đời này bạn sẽ gặp rất nhiều người…
Có người chỉ thoáng đi qua bạn, có người sẽ mãi theo bạn suốt cuộc hành trình.
Cũng có người chỉ gặp một lần cũng làm bạn nhớ mãi… Bạn sẽ gặp định mệnh của
mình trên chuyến tàu đó, và đôi khi không tránh khỏi vài sự nhầm lẫn… Tình yêu
sẽ đến với người luôn hi vọng, dù cho…họ đã từng thất vọng. Đừng chạy theo vẻ bề
ngoài hào nhoáng, nó cỏ thể phai nhạt theo thời gian, Đừng chạy theo tiền bạc,
một ngày kia nó cũng sẽ mất đi, hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn
mỉm cười, bởi chỉ có nụ cười là tồn tại mãi mãi.. Hi vọng bạn sẽ tìm ra người
đó. Mạnh mẽ lên nhé bạn của tôi…